Posts

Một vài lời gửi gắm đến bản thân năm 2020

Gửi bản thân, Vậy là lại thêm một năm nữa trôi qua, năm mới lại tới rồi. Nhớ hồi nào mình còn phấn khích biết bao khi ngồi viết blog về năm 2018 của mình, chỉ có 20 phút để viết, trong khi đó lại có bao nhiêu điều muốn nói. Năm nay mình sẽ không viết dông dài gì đâu, chỉ là muốn viết lên đây một vài điều mình muốn thực hiện được trong năm mới, và sẽ cố gắng để thực hiện nó. Năm vừa rồi là một năm mình đạt được kha khá thành tựu, cũng như là học được nhiều điều mới. Tiêu biểu nhất là mình đã tốt nghiệp, và mình đã hoàn thành được bài khoá luận có độ dài tối thiểu 30 trang của mình, về một chủ đề mà đến giờ đọc lại mình còn thấy hơi khó hiểu. Bốn năm học đại học, ngoài kiến thức chuyên ngành ra, mình còn học được một điều vô cùng quan trọng và quý báu: không gì là không thể làm được, chỉ cần có thời gian và sự quyết tâm. Mỗi con người đều ẩn chứa một năng lực rất tiềm năng, mà chính bản thân họ chỉ biết đến năng lực đó khi bị đặt vào hoàn cảnh cụ thể. Đơn cử như mình, lần đầu tiên

Unstable 2019

Just look at the title, you can guess what my whole year might be about. You're right. 2019 is a totally unstable year for me, in terms of everything - love, emotion, work, and even family. I'm writing this blog at midnight again, and tomorrow is Monday, which means I should go to bed and have an eight-hour sleep, but I choose to write this instead. It has been nearly a year since I posted something here. I feel like I'm getting lazier and lazier. I don't feel like I need to express my feeling anymore. Keeping it to myself is much better. This year is such a game-changer for me. I am, finally, a fresh graduate. I've got my very first fulltime job. Then I've got a new boyfriend. Things started when I left my university, where I thought it would be a prison, but life has proved that I was so wrong about that, because the life of an adult is much more like hell. Why do I use the word "unstable" to describe everything? First thing first, I have a

2018 của mình

Chào mọi người, Hiện giờ là 11:31 tối ngày 30 tháng Chạp, chỉ còn ít phút nữa thôi là tới giao thừa, bước sang năm mới 2019. Mình đang phải cố viết trong tâm thế rất vội, mà theo mình là có khi sẽ chẳng kịp viết xong blog này trước giao thừa đâu, vì mình định viết nhiều lắm. Ban đầu mình định viết bài bằng tiếng Anh, nhưng suy đi ngẫm lại, mình muốn giữ tất cả những gì vẹn nguyên của tiếng Việt, sử dụng tiếng mẹ đẻ của mình bao giờ cũng mang lại nhiều xúc cảm hơn hết thảy. Thực ra thì mình cũng không có ý định viết bài này từ đầu, thứ nhất vì đây là nơi để mình viết về những sách mình đã đọc, chứ không phải là một blog về đời sống hay gì hết. Thứ hai là mình cũng không có ý định bộc lộ cảm xúc, suy nghĩ về cuộc sống cá nhân nhiều trên mạng xã hội. Thế nhưng, sau ngày 29 Tết về quê, ra mộ mời các cụ về ăn Tết với gia đình, chứng kiến cảnh các gia đình cùng nhau dọn dẹp mồ mả, cùng nhau thắp hương, khấn nhang mà mình bị cảm động. Lúc đó mình chợt nghĩ, à, ra là Tết đã gần mình lắm rồi.

Lều Chõng

Image
Thật đáng xấu hổ khi trong bài viết trước mình chúc mọi người một năm mới thật nhiều niềm vui và đọc nhiều sách, và rồi mình viết bài này sau ... 8 tháng! Không phải mình không có thời gian, chẳng ai là quá bận cho một bài viết chưa đến nghìn từ cả, đúng không? Chỉ là mình chưa thực sự tìm được quyển sách nào ưng ý, thu hút, khiến mình đủ kiên nhẫn đọc một mạch từ đầu đến cuối cả. Thời gian qua mình cũng mua được kha khá sách, đa số là sách trinh thám của Jeffery Deaver - một trong những tác giả ưa thích của mình, và một vài quyển sách tiếng Anh. Hầu hết mình đều đọc tầm chục trang, rồi ... bỏ dở. Mãi cho đến khi đọc đến cuốn này. Hôm ấy là một ngày đẹp trời. Mình đến trường dự hội thảo, tuy nhiên vì một vài lí do ngớ ngẩn, mà mình và hội bạn không được vào tham dự. Kết quả là lang thang hội chợ sách ở ngay trong khuôn viên trường. Vốn dĩ mình không định mua gì cả, vì ở nhà còn quá nhiều sách chưa đọc, và cũng vì hết tiền. Run rủi thế nào lại nhìn thấy cuốn này. Mình vốn dĩ đã

Câu lạc bộ số 7

Tác giả: Di Li Thể loại: Tiểu thuyết trinh thám Lang thang Đinh Lễ mùng 2 Tết với ước vọng một năm mới nhét được thật nhiều chữ vào đầu, sau một thời gian ngắm qua nghía lại bao tác phẩm văn học thời đại đến hoa cả mắt, cuối cùng mình lại rước em này về không chút đắn đo. Mình đã từng đọc "Trại hoa đỏ" của Di Li hồi cấp 2, và quả thực nó là một tiểu thuyết ấn tượng, tới nỗi hôm ấy nhìn thấy tên tác giả Di Li, mình đã không ngại ngần mà vớ ngay lấy cuốn "Câu lạc bộ thứ 7" này, mặc cho cái tên của nó không thực sự hấp dẫn. May thay, niềm tin của mình đặt đúng chỗ, khi mà cuốn sách này lại khiến mình bị cuốn vào đến vậy. Câu chuyện kể về một vụ án giết người hàng loạt, mà động cơ lại liên quan tới tôn giáo, một giáo phái cuồng tín đến mức bệnh hoạn. Con số 7 tượng trưng cho 7 vụ giết người, còn câu lạc bộ thì chắc nói tới đây ai cũng hiểu được rồi. Vụ án đã được phá một cách ngoạn mục bởi các đặc vụ trinh sát gai góc, quả cảm, những cảnh sát hình sự vì chiến đấu m